Tân Cổ: trung khu Sự Đời TôiTrình bày: Diễm TrangSáng tác: Hoàng Thành

(Tân nhạc):Khi vừa phệ lên, tôi đã vội yêu một ngườiNên không biết đời, cuộc đời bạc trắng như vôiTình yêu đầu tiên đã đổi ngôiNgười yêu thứ nhất đã phụ tôiGiấc mơ thông thường đời, tưởng êm đẹp bên nhau cho đến ngàn sau.Khi vừa biết yêu, tôi tưởng tình yêu là đẹpNên chẳng mắc cỡ ngùng, nguồn cơn trao hết mang lại nhauNụ hôn sản phẩm nhất cho tất cả những người yêuĐể người mang về bao sầu đauTrót yêu mến nhau rồi, đành ôm hận thương đau cho đến muôn đời.(Vọng cổ):Anh ơi khi chiếc nhật ký kết đầy trang là lúc họ không còn gần nhau nữaMột tín đồ ra đi một người ở lại ấp ôm niềm nhức thương ghi nhớ riêng mình.(Tân cổ):Người đang phụ tôi sao tôi cứ tuởng láng thuơng hình,Chiều xuống mặt sông tím bầm nỗi nhớ, đáng nhớ quay về,Quặn thắt con tim người xa bạn như tăm cá bóng chim,Tôi đơn độc gác vắng vẻ thẫn thờNhìn lá xoàn gió cuốn rơi rơiGối loại chăn đối kháng đêm dài lẻ bóng.Hồi mới quen nhau anh thường khẽ bảo mình không khi nào xa nữa buớc nghe em!Ôi lời tình yêu sao như mật ngọt,Lan lan bờ môi ru giấc say mềmEm đón tình anh qua từng tương đối thở êm đềmThưở mới vào yêu em cứ ngỡ tình yêu thương là đẹp,Nên chẳng hổ ngươi ngùng trao hết đến anh,Giờ mới hiểu nuốm nào là trái đắng mong manh,Khi phải lang thang độc hành trong ngõ vắngÔm thuơng đau buồn thuơng tủi hận,Vì bạn xem mình như kẻ lạ người dưng.(Tân nhạc):Ai ơi tình cũ lỡ làng rồiNgười về chỗ ấy bao gồm vui không?Để lòng tôi mãi thương nhớ mongLạnh lùng kiếp cô đơn mùa đông.Tuơng lai còn nhắc đến làm gì?Thiệp hồng thôi nhé hết tầm thường tên!Cuộc tình nhì đứa đã vô duyênĐường trần gồm riêng tôi kiếm tìm quên.Không còn có nhau, thôi thế gặp gỡ nhau càng buồn,Chôn vùi kỷ niệm, đáng nhớ đuờng vắng không tênHàng cây cao phắn như lặng yên,Lịm tình tôi chết sau một đêmPhút giây thuở đầu rồi lấn sân vào thiên thu duyên kiếp lỡ làng.(Vọng cổ):Lối cũ mặt đường xưa hàng cây chơ vơ lặng lẽ trút lá,Gió rít vi vu như lời thở than suơng vết mờ do bụi giăng giăng lịm bị tiêu diệt chuyện đôi mình.(Tân cổ):Cõi thiên thu vùi đậy mối duyên tìnhĐã không còn tồn tại nhau thì mong gi tuơng hội,Gặp nhằm thêm bi ai cay đắng thêm hơn,Thà cứ lặng lẽ với nỗi cô đơn,Mong thời gian xóa tung bao nỗi nhớHạnh phúc mong muốn manh hốt nhiên đến rồi rã biến,Thì còn mơ chi phổ biến cánh thiệp hồng.(Đoản khúc Lam Giang)Tình lỡ làng mạc duyên phaiAi nỡ gieo niềm đau đắng cay?Còn đâu phút giây ban đầu?Chung tay xây mộng thiên mặt đường hạnh phúcLời tình nồng thiệt thaNhư gió thoảng qua cất cánh về vùng xa.(Tân cổ):Trăng nhớ ai trăng sầu trăng khuyết,Em vì ai vò võ thân gầyChuyện tình bi lụy như nuớc cuốn hoa trôiMuợn lưu cây viết ghj niềm tâm sựYêu anh biết mấy mang lại vừa,Sao nỡ lừa lọc gieo khổ đời em?